Everyone deserves a chance to fly.

Tuesday, July 1, 2008

Đến giờ mới có đủ đau đầu để ngồi viết thêm những dòng này. Bởi vì sau 5h chiều hôm nay tôi đã khóc quá nhiều, đã khóc đến mức mắt sưng lên như quả cà chua, khóc đến ướt cả ga trải giường và gối. Lí do thì là, tôi đã rớt nguyện vọng 1. Rớt thảm hại.

Môn Văn mà tôi tự tin rằng mình làm rất tốt. Ừ cực kì tốt. 6 điểm. Toán. Làm cực kì tệ. 7 điểm. Không còn gì để nói. Anh Văn. Quá tệ. 6 điểm.
Tổng cộng chỉ có 33,5 điểm thôi. Đấy là đã cộng cả điểm khuyến khích.

Chưa bao giờ tôi thấy mình thảm hại thế này. Lúc so điểm tôi còn không thể nào nghĩ tại sao lại có nhiều người điểm cao như vậy? Trong khi điểm của mình thấp đến phát khóc. Vừa nhìn thấy điểm là tôi ứa nước mắt. Tắt máy xong lên lầu khóc một trận thoả thuê.

Mẹ về, mẹ lại thất vọng. Lúc đó tôi biết nhiều người sẽ thất vọng lắm. Bởi vì tôi được nuông chiều và kì vọng rất nhiều. Tôi biết chứ. Tôi biết. Nhưng tôi cố gắng không đủ. Trong lúc làm bài tôi đã rất cố gắng. Nhưng quả thật là không đủ. Không thể đủ được. Lí do mà tôi luôn bị bỏ lại là vì tôi quá hời hợt. Thậm chí còn đãng trí. Tôi quên mất mình phải kiểm lại như thế nào và làm ra sao. Không phải chỉ người khác thất vọng. Mà tôi đây này. Tôi mới là người thất vọng hơn cả. Vì đó là tương lai tôi cơ mà.

Hiện giờ, điều tôi muốn duy nhất là tháng lương đầu tiên. Và mong ước của tôi là vào được Nguyễn Bỉnh Khiêm chứ không phải bất cứ trường nào khác. Tôi vẫn muốn tìm cho mình một khả năng nào đó. Tại sao không nhỉ? Tôi muốn ra dân lập học. Tôi mệt mỏi với việc trường công đua nhau mệt mỏi. Tôi muốn học chung với người tôi thích.

Cuz...

Everyone deserves a chance to fly.





Right?


0 comments: