Again.

Sunday, June 29, 2008


Tôi. Lại một lần nữa nằm mơ thấy cô gái đó. Ba lần trong tuần rồi. Đó là một cô gái rất nhỏ bé. Mặc chiếc áo pyjama rộng thùng thình. Tóc dài qua eo. Khuôn mặt trắng nhợt nhạt nhưng rất đẹp. Ôm chặt trên tay con gấu bông to gần bằng cơ thể. Bên tai trái là bảy vết rạch sâu. Thành sẹo lồi đen ngòm xấu xí. Giấc mơ dài, nhưng tỉnh thì chỉ nhớ được đúng cô ấy.

Hôm trước hay sao ấy. Xem phim gì có George Clooney, mà là cái phim ma cà rồng nát bét ấy. Hình như tên là From Dusk Till Dawn thì phải. Ông íh hồi đó trẻ đẹp thế không biết. Cái bà đóng chung cũng quen quen, hình như cũng đóng vai phụ trong Catch and Release thì phải. Nói chung là bây giờ tin là George Clooney là nam tài tử điển trai hào hoa phong nhã rồi. Không bàn cãi được nữa. Mình coi phim đó còn phải mê. Bây giờ 47 rồi cơ đấy. Mà vẫn còn phong độ nhỉ? Người yêu mình cũng thế. 31 rồi cơ mà còn trẻ như con nít ấy. Gerard nhờ anh nhờ?

Tôi dễ khóc đến kinh khủng. Tại sao xem phim hài mà tôi còn khóc nữa. Là sao? Là sao? Là sao vậy? Khủng khiếp đến nỗi ngay cả xem Aquamarine cũng khóc luôn. Ứ ứ ứ.

Tạm biệt tháng 6 nhé. Yêu lắm cơ.

Tạm biệt Euro luôn nhé. Từ nay mình hết được ngủ trễ.



Cho snowqueen93, vì Hà Nội.

Tuesday, June 24, 2008


Bạn à. Tôi là người Hà Nội. Nói không sai. Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Học xong lớp 1 vào Sài Gòn. Đúng hơn là thành phố Hồ Chí Minh. Tôi có thể nói với mọi người. Tôi không yêu Hà Nội. Nhưng. Hà Nội vĩnh viễn sống trong trái tim tôi. Bởi vì trái tim tôi có một phần của bảy năm thuộc về Hà Nội.

Đọc những dòng bạn viết trong diendanlequydon. Tôi thất vọng cho một người đang sống ở Sài Gòn. Thất vọng cho trái tim dùng tình yêu Hà Nội để đạp Sài Gòn xuống.

Tôi vẫn chưa hiểu A Dark Side Of Life [Viết để tồn tại] có nghĩa là gì? Mặt tối của cuộc sống bạn, và bạn viết để tồn tại? Thế còn mặt sáng? Mặt sáng là bạn đang sinh sống ở Sài Gòn, học một ngôi trường Sài Gòn, bôi nhọ Sài Gòn trên chính một trang web của một ngôi trường nổi tiếng trong Sài Gòn? Phải vậy không? Tôi không nghĩ con người ta có thể sống trái đến thế. Bạn chỉ là một đứa con gái. Bằng tuổi tôi. Học tại ngôi trường tôi theo học. Lớp cũng cạnh lớp tôi. Thế bạn đang làm gì ở Sài Gòn? Thật không thể nào dùng câu nào khác với bạn. Nếu bạn không thích Sài Gòn. Thì cuốn gói ra đi. Sài Gòn không đón chờ bạn với thanh bình yên ả. Không đón chờ bạn với giọng của Hà Nội. Bạn đi. Sài Gòn sẽ không tiếc đâu.

Hà Nội đối với tôi. Là mội chuỗi ngày dài se lạnh. Hà Nội gửi gắm nắng vào cái rét. Gửi gắm thanh bình vào hơi sương. Hà Nội được đất trời phú cho vẻ nên thơ. Đến với Hà Nội là đến với mộng mị. Đến với Hà Nội là bỏ qua lẽ sống tất bật thường ngày. Điều đó rất đẹp. Nhưng không có nghĩa là Sài Gòn ồn ào và phô trương. Bạn có thể hiểu gì qua sự ồn ào và phô trương đó? Tôi tin rằng bạn chưa bao giờ ngắm nhìn chợ hoa của Sài Gòn bằng con mắt mê đắm trong màu sắc. Bạn chưa bao giờ nghe kĩ những âm thanh của Sài Gòn. Bởi ồn ã là vì tiếng cười, vì không gian ấm cúng, vì những người nắm tay nhau, tiếng bước chân nhanh mà ấm áp. Sài Gòn phô trương là vì đèn, vì hoa, vì tiếng xe cộ chứng tỏ Sài Gòn đang "sống". Sài Gòn sống chứ không "trôi" theo Hà Nội. Sài Gòn phô trương bởi vì Sài Gòn là cô gái hiện đại, trẻ trung, phơi bày sức xuân theo cuộc sống. Còn Hà Nội giản dị êm đềm như cô thôn nữ mộc mạc. Đối với tôi, Sài Gòn là hình ảnh cổ kính của cả một thế giới. Thế giới mà con người đan xen nhau vào dòng chảy xã hội. Con người Sài Gòn có nhiều giọng nói, dù dở hay, dù ngọt đắng, tôi vẫn thích. Sài Gòn nói ngay, nói thẳng, Sài Gòn phơi bày cuộc sống và lí lẽ qua cử chỉ hành động rất riêng. Còn bạn, bạn nói Sài Gòn như vậy, cũng là đã tự hạ thấp Hà Nội, vì Hà Nội có những đứa con yêu thương, chuyên đi nói xấu người khác, phải thế không? Trước khi gõ chữ, hãy suy nghĩ xem. Lí do gì mà mình làm. Hà Nội của bạn, là nơi có một Hoàng Thuỳ Linh giỏi giang, thần tượng "mẫu mực". Còn Sài Gòn của tôi? Sài Gòn của tôi chỉ có một Bảo Thy, dù đạo nhạc nhưng vẫn chưa hề làm chuyện gì để cả xã hội lên tiếng. Tôi viết Hà Nội của bạn. Là vì tôi có Hà Nội trong tim. Hà Nội của tôi đẹp. Và không có đứa con như bạn.

Sài Gòn náo nhiệt, rầm rộ. Bởi vì Sài Gòn là Sài Gòn. Là thành phố ngôn từ không thể gọi tên. Người Sài Gòn là người từ khắp mọi miền đất nước, trong đó có người Hà Nội, bạn, cha mẹ bạn, anh chị em bạn và tôi. Sài Gòn là nơi người ta đến với nhau, chào nhau và nhận lấy nụ cười. Sài Gòn không ích kỉ, bởi vì Sài Gòn nhận lấy lúa gạo, hàng hoá... thì cũng cho đi tất cả. Thiên tai, lũ lụt, người Sài Gòn đóng góp lúc nào cũng nhiều nhất. Tình yêu, thì cần gì phải được phô trương và phơi bày? Tình yêu Sài Gòn của tôi rất nhỏ. Dù phô trương cũng không ai biết. Vì một số lí do nào đó mà tôi ghét những người đi phô trương tình yêu theo phong trào. Rất giả. Trai Sài Gòn vừa thô vừa chán, gái Sài Gòn vừa xấu vừa đen? Trai Sài Gòn thì tôi không quan tâm, nhưng gái Sài Gòn vừa xấu vừa đen mà làm Hoa Hậu Hoàn Vũ đấy. Còn tôi thì chưa có dịp kiểm chứng, nhưng nói trước là da tôi trắng hơn da bạn. Tôi quan niệm, đã sống ở Sài Gòn thì là người Sài Gòn. Vậy thì nên gọi bạn thế nào đây? Một người tâm trí ở Hà Nội nhưng miễn cưỡng sống ở Sài Gòn? Tôi có bảy năm Hà Nội bên mình, tôi có thể ở ngoài Hà Nội nói tiếng Bắc, vào Sài Gòn nói tiếng Nam. Tôi nghĩ giọng mình cũng không quá ngọt. Và những người như bố mẹ bạn. Không nghe được giọng Sài Gòn thì tại sao còn bấu víu vào Sài Gòn? Cách ăn mặc của người Sài Gòn. Thế nào là sến thế nào là chói? Đừng làm cho tôi thêm khinh bạn, bởi vì trí óc cách nhìn thiển cận. Hà Nội và Paris, khác nhau thế nào bạn biết không? Một nơi là kinh đô thời trang của thế giới, một nơi chỉ có Louis Vuitton, D&G, Channel, Jimmy Choo, Gucci,... ngự trị. Thế mà bạn so sánh với Hà Nội, và nói rằng "
ăn mặc cực đơn giản nhá, nhưng mà hơn các ấy chỗ có gu, biết fối màu, biết kết hợp quần này áo kia mà vẫn đẹp"?

Và âm nhạc. Tôi không nghe nhạc thị trường. Tôi không nói về vấn đề đó. Nhưng cái tôi muốn nói là, bạn so sánh như vậy khác nào so sánh My Chemical Romance với The Click Five. Mỗi dòng nhạc là một thể hiện, mỗi bước đi là một kinh nghiệm. Dòng nhạc nào dở sẽ bị đào thải, còn hay thì được ở lại. Cũng như Kyle Patrick và Gerard Way mãi mãi ở hai thái cực khác nhau. Tôi đủ can đảm nói rằng bản thân không thích nhạc "Hồng Nhung, Trần Tiến, Trần Hiếu, Thu Hà, Thanh Lam, Mỹ Linh, Thuỳ Chi, Tấn Minh, 5 Dòng Kẻ..." Lí do mà Đăng Khôi, Lê Hiếu,... vào Sài Gòn lập nghiệp. Lí do mà Lam Trường, Phương Thanh,... không có trong những người bạn kể tên. Và lí do là dù bạn chê Sài Gòn thế nào đi nữa thì ca sĩ Sài Gòn vẫn luôn là người giật tít báo. Bạn có nghĩ đến các lí do đó không? Người ta chỉ đi chập chững. Bạn có thấy Xuân Mai hát nhạc tiền chiến. Hay chương trình ca nhạc tuổi thơ hát nhạc Trịnh? Ca sĩ không phải bắt đầu đã chuyên nghiệp. Họ đi lên từ từ. Hồng Nhung, Trần Tiến, Trần Thu Hà,... đi hát bao nhiêu năm? Weboys, Thanh Thảo,... đi hát bao nhiêu năm? Tôi đang tự hỏi. Và nếu có thể, bạn trả lời được không?

Bài so sánh của bạn. Giống như so sánh New York và California. Con người bạn chỉ nông cạn như hồ bơi con nít. Tôi là con của Việt Nam. Tôi sống ở Sài Gòn và yêu Sài Gòn. Tôi giữ trong tim hình ảnh của Hà Nội, Đà Lạt, Lạng Sơn, Sa Pa, Nha Trang, Phan Thiết... Tôi yêu những dải đất nối liền tư tưởng và tầm nhìn của những người cùng một quê hương. Nếu bạn không dung hoà mà chỉ biết nói xằng nói bậy. Tin tôi đi. Bạn hãy ra Hà Nội mà sống, mà ca ngợi, để những đứa con của Hà Nội như bạn sẽ cùng nhau vui. Sài Gòn không dành cho bạn.

Vì Hà Nội, hãy bỏ cái ý nghĩ của bạn đi. Tôi chắc rằng Hà Nội yêu Sài Gòn, Sài Gòn yêu Hà Nội. Những gì bạn viết, làm cho con người Sài Gòn không có cảm tình với Hà Nội. Hà Nội không muốn thế đâu. Bài viết của bạn đáng đọc, là vì nó làm cho tôi khi đọc phải suy nghĩ.

"Khi viết những dòng đó, bạn có tự tin rằng mình rũ bỏ được Sài Gòn?"








Cha mẹ bạn có thể dạy bạn viết đúng chính tả như tôi viết không?
Bạn là một đứa trẻ con cố tỏ ra mình đã lớn. Để làm gì? Khi tôi bằng bạn mà chỉ muốn mình được là trẻ con.
Đáng ra không định viết entry này. Vì yêu Sài Gòn là hiển nhiên rồi. Tôi là người Hà Nội. Trong tôi có đủ sâu sắc để yêu thương. Và tôi chọn yêu một cô gái sắc sảo mạnh mẽ. Chỉ thích chứ không yêu một cô gái mộc mạc dịu dàng.


Những người đọc blog tôi, sẽ chọn yêu ai?


Tựa cửa ngắm nắng.


Nắng buổi trưa và chiều. Nhà tôi ở ngay hướng đón nắng. Tôi có thói quen nằm ngủ giữa phòng khách, để nắng, gió và bụi thốc thẳng vào người. Căn nhà làm tôi có cảm giác. Dù chỉ nằm ngủ thế thôi cũng đủ đen da. Buổi chiều ngồi tựa cửa, ngắm nắng. Lúc vàng, lúc cam, lúc tim tím, khi đỏ rực. Ở Sài Gòn này, gió khô khốc thốc vào người làm khan cổ. Tôi lại không có thói quen uống nước. Thành ra người quắt queo như cây khô. Nhưng tôi yêu Sài Gòn. Điều đó làm tôi không khó chịu với nắng và gió Sài Gòn đem lại.



Little Wonders. Những kì quan nhỏ bé.
Cuộc sống của chúng ta được làm nên từ những giờ phút nhỏ bé. Những kì quan nhỏ bé đó làm cho con đường đi đến số phận trở nên quanh co khúc khuỷu hơn. Thời gian thì trôi qua. Nhưng những giờ phút nhỏ bé đó thì mãi nằm lại. Tất cả sự hối tiếc sẽ bị gột rửa theo thời gian. Nhưng cảm giác lúc này này đây, tôi sẽ không bao giờ quên được.

Meet The Robinsons. Nội dung rất hay. Dù diễn đạt chưa thật sự tốt. Cả bộ phim tôi chỉ chờ một bài hát. Và khi bài hát đó vang lên nước mắt lại chảy ra. Cố gắng giấu vào cũng không được. Không thể nào nấc lên. Không thể nào ngừng. Cứ thế mà chảy.



Tôi dạo này chìm đắm trong một mong ước. Đó là "người tình".

Người tình thì không bị phản bội. Không bị đau thương. Người tình có đôi mắt như làn mây trời bàng bạc. Sung nước. Người tình là thực thế bé nhỏ được che chở ấp iu. Người tình là báu vật mà dù qua tay bao nhiêu người, vẫn toả sáng.

Người tình. Hai từ cao quý đẹp đẽ mà tôi lúc nào cũng nâng niu.



Những ngày nằm dài ở nhà. Tựa cửa ngắm nắng. Làm tôi nhớ nhà thờ Đức Bà điên đảo. Nhớ cả Gloria Jeans. Nhớ những con đường đầy tên nhãn hiệu nổi tiếng. Tôi nhớ đến trung tâm, Sài Gòn, như cách gọi đẹp đẽ thân quen.

Tôi không theo đạo. Nhưng tôi nhớ về nhà thờ Đức Bà như bức tranh rực rỡ sống động về Sài Gòn hoa lệ. Về kỉ nguyên hùng vĩ của Sài Gòn. Nơi phương Tây và phương Đông hoà quyện. Kết thành dải lụa đủ tầng phân cách. Biến cái hoa lệ thành kiều diễm và thần thánh. Nhà thờ Đức Bà, có còn nhớ những khoảnh khắc đó không? Bưu điện thành phố nằm bên cạnh. Trông như tàn tích. Cổ điển. Lặng im. Nơi bình yên nhất của Sài Gòn. Có lẽ chính là nơi có hai linh hồn gạch đá hoài niệm.

Tôi không phải dân sành cà phê. Tôi không thích những quán cà phê được ca tụng rằng đơn sơ giản dị mộc mạc. Tôi thích Gloria Jeans. Vì tiện nghi. Vì thái độ nhân viên. Vì cả cách bài trí. Vì cà phê và bánh ngọt. GJ có phong cách riêng. Làm cho tôi thấy giao hoà giữa hiện đại và cổ điển là bước tiến mới mẻ. Tôi thích GJ khi có người phương Tây và cả người phương đông. Ghế ngồi bận rộn đón hơi ấm. Cà phê bận rộn toả hương thơm. Bận rộn. Nhưng nó đọng lại. Là hương vị ngòn ngọt của cà phê. Là câu chuyện xã giao. Là tất cả những thực thể hữu hình và vô hình vòng quanh. Gloria Jeans.

Trong trăm ngàn lí do tôi yêu Sài Gòn. Có nhà thờ Đức Bà và Gloria Jeans.