Cho snowqueen93, vì Hà Nội.

Tuesday, June 24, 2008


Bạn à. Tôi là người Hà Nội. Nói không sai. Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Học xong lớp 1 vào Sài Gòn. Đúng hơn là thành phố Hồ Chí Minh. Tôi có thể nói với mọi người. Tôi không yêu Hà Nội. Nhưng. Hà Nội vĩnh viễn sống trong trái tim tôi. Bởi vì trái tim tôi có một phần của bảy năm thuộc về Hà Nội.

Đọc những dòng bạn viết trong diendanlequydon. Tôi thất vọng cho một người đang sống ở Sài Gòn. Thất vọng cho trái tim dùng tình yêu Hà Nội để đạp Sài Gòn xuống.

Tôi vẫn chưa hiểu A Dark Side Of Life [Viết để tồn tại] có nghĩa là gì? Mặt tối của cuộc sống bạn, và bạn viết để tồn tại? Thế còn mặt sáng? Mặt sáng là bạn đang sinh sống ở Sài Gòn, học một ngôi trường Sài Gòn, bôi nhọ Sài Gòn trên chính một trang web của một ngôi trường nổi tiếng trong Sài Gòn? Phải vậy không? Tôi không nghĩ con người ta có thể sống trái đến thế. Bạn chỉ là một đứa con gái. Bằng tuổi tôi. Học tại ngôi trường tôi theo học. Lớp cũng cạnh lớp tôi. Thế bạn đang làm gì ở Sài Gòn? Thật không thể nào dùng câu nào khác với bạn. Nếu bạn không thích Sài Gòn. Thì cuốn gói ra đi. Sài Gòn không đón chờ bạn với thanh bình yên ả. Không đón chờ bạn với giọng của Hà Nội. Bạn đi. Sài Gòn sẽ không tiếc đâu.

Hà Nội đối với tôi. Là mội chuỗi ngày dài se lạnh. Hà Nội gửi gắm nắng vào cái rét. Gửi gắm thanh bình vào hơi sương. Hà Nội được đất trời phú cho vẻ nên thơ. Đến với Hà Nội là đến với mộng mị. Đến với Hà Nội là bỏ qua lẽ sống tất bật thường ngày. Điều đó rất đẹp. Nhưng không có nghĩa là Sài Gòn ồn ào và phô trương. Bạn có thể hiểu gì qua sự ồn ào và phô trương đó? Tôi tin rằng bạn chưa bao giờ ngắm nhìn chợ hoa của Sài Gòn bằng con mắt mê đắm trong màu sắc. Bạn chưa bao giờ nghe kĩ những âm thanh của Sài Gòn. Bởi ồn ã là vì tiếng cười, vì không gian ấm cúng, vì những người nắm tay nhau, tiếng bước chân nhanh mà ấm áp. Sài Gòn phô trương là vì đèn, vì hoa, vì tiếng xe cộ chứng tỏ Sài Gòn đang "sống". Sài Gòn sống chứ không "trôi" theo Hà Nội. Sài Gòn phô trương bởi vì Sài Gòn là cô gái hiện đại, trẻ trung, phơi bày sức xuân theo cuộc sống. Còn Hà Nội giản dị êm đềm như cô thôn nữ mộc mạc. Đối với tôi, Sài Gòn là hình ảnh cổ kính của cả một thế giới. Thế giới mà con người đan xen nhau vào dòng chảy xã hội. Con người Sài Gòn có nhiều giọng nói, dù dở hay, dù ngọt đắng, tôi vẫn thích. Sài Gòn nói ngay, nói thẳng, Sài Gòn phơi bày cuộc sống và lí lẽ qua cử chỉ hành động rất riêng. Còn bạn, bạn nói Sài Gòn như vậy, cũng là đã tự hạ thấp Hà Nội, vì Hà Nội có những đứa con yêu thương, chuyên đi nói xấu người khác, phải thế không? Trước khi gõ chữ, hãy suy nghĩ xem. Lí do gì mà mình làm. Hà Nội của bạn, là nơi có một Hoàng Thuỳ Linh giỏi giang, thần tượng "mẫu mực". Còn Sài Gòn của tôi? Sài Gòn của tôi chỉ có một Bảo Thy, dù đạo nhạc nhưng vẫn chưa hề làm chuyện gì để cả xã hội lên tiếng. Tôi viết Hà Nội của bạn. Là vì tôi có Hà Nội trong tim. Hà Nội của tôi đẹp. Và không có đứa con như bạn.

Sài Gòn náo nhiệt, rầm rộ. Bởi vì Sài Gòn là Sài Gòn. Là thành phố ngôn từ không thể gọi tên. Người Sài Gòn là người từ khắp mọi miền đất nước, trong đó có người Hà Nội, bạn, cha mẹ bạn, anh chị em bạn và tôi. Sài Gòn là nơi người ta đến với nhau, chào nhau và nhận lấy nụ cười. Sài Gòn không ích kỉ, bởi vì Sài Gòn nhận lấy lúa gạo, hàng hoá... thì cũng cho đi tất cả. Thiên tai, lũ lụt, người Sài Gòn đóng góp lúc nào cũng nhiều nhất. Tình yêu, thì cần gì phải được phô trương và phơi bày? Tình yêu Sài Gòn của tôi rất nhỏ. Dù phô trương cũng không ai biết. Vì một số lí do nào đó mà tôi ghét những người đi phô trương tình yêu theo phong trào. Rất giả. Trai Sài Gòn vừa thô vừa chán, gái Sài Gòn vừa xấu vừa đen? Trai Sài Gòn thì tôi không quan tâm, nhưng gái Sài Gòn vừa xấu vừa đen mà làm Hoa Hậu Hoàn Vũ đấy. Còn tôi thì chưa có dịp kiểm chứng, nhưng nói trước là da tôi trắng hơn da bạn. Tôi quan niệm, đã sống ở Sài Gòn thì là người Sài Gòn. Vậy thì nên gọi bạn thế nào đây? Một người tâm trí ở Hà Nội nhưng miễn cưỡng sống ở Sài Gòn? Tôi có bảy năm Hà Nội bên mình, tôi có thể ở ngoài Hà Nội nói tiếng Bắc, vào Sài Gòn nói tiếng Nam. Tôi nghĩ giọng mình cũng không quá ngọt. Và những người như bố mẹ bạn. Không nghe được giọng Sài Gòn thì tại sao còn bấu víu vào Sài Gòn? Cách ăn mặc của người Sài Gòn. Thế nào là sến thế nào là chói? Đừng làm cho tôi thêm khinh bạn, bởi vì trí óc cách nhìn thiển cận. Hà Nội và Paris, khác nhau thế nào bạn biết không? Một nơi là kinh đô thời trang của thế giới, một nơi chỉ có Louis Vuitton, D&G, Channel, Jimmy Choo, Gucci,... ngự trị. Thế mà bạn so sánh với Hà Nội, và nói rằng "
ăn mặc cực đơn giản nhá, nhưng mà hơn các ấy chỗ có gu, biết fối màu, biết kết hợp quần này áo kia mà vẫn đẹp"?

Và âm nhạc. Tôi không nghe nhạc thị trường. Tôi không nói về vấn đề đó. Nhưng cái tôi muốn nói là, bạn so sánh như vậy khác nào so sánh My Chemical Romance với The Click Five. Mỗi dòng nhạc là một thể hiện, mỗi bước đi là một kinh nghiệm. Dòng nhạc nào dở sẽ bị đào thải, còn hay thì được ở lại. Cũng như Kyle Patrick và Gerard Way mãi mãi ở hai thái cực khác nhau. Tôi đủ can đảm nói rằng bản thân không thích nhạc "Hồng Nhung, Trần Tiến, Trần Hiếu, Thu Hà, Thanh Lam, Mỹ Linh, Thuỳ Chi, Tấn Minh, 5 Dòng Kẻ..." Lí do mà Đăng Khôi, Lê Hiếu,... vào Sài Gòn lập nghiệp. Lí do mà Lam Trường, Phương Thanh,... không có trong những người bạn kể tên. Và lí do là dù bạn chê Sài Gòn thế nào đi nữa thì ca sĩ Sài Gòn vẫn luôn là người giật tít báo. Bạn có nghĩ đến các lí do đó không? Người ta chỉ đi chập chững. Bạn có thấy Xuân Mai hát nhạc tiền chiến. Hay chương trình ca nhạc tuổi thơ hát nhạc Trịnh? Ca sĩ không phải bắt đầu đã chuyên nghiệp. Họ đi lên từ từ. Hồng Nhung, Trần Tiến, Trần Thu Hà,... đi hát bao nhiêu năm? Weboys, Thanh Thảo,... đi hát bao nhiêu năm? Tôi đang tự hỏi. Và nếu có thể, bạn trả lời được không?

Bài so sánh của bạn. Giống như so sánh New York và California. Con người bạn chỉ nông cạn như hồ bơi con nít. Tôi là con của Việt Nam. Tôi sống ở Sài Gòn và yêu Sài Gòn. Tôi giữ trong tim hình ảnh của Hà Nội, Đà Lạt, Lạng Sơn, Sa Pa, Nha Trang, Phan Thiết... Tôi yêu những dải đất nối liền tư tưởng và tầm nhìn của những người cùng một quê hương. Nếu bạn không dung hoà mà chỉ biết nói xằng nói bậy. Tin tôi đi. Bạn hãy ra Hà Nội mà sống, mà ca ngợi, để những đứa con của Hà Nội như bạn sẽ cùng nhau vui. Sài Gòn không dành cho bạn.

Vì Hà Nội, hãy bỏ cái ý nghĩ của bạn đi. Tôi chắc rằng Hà Nội yêu Sài Gòn, Sài Gòn yêu Hà Nội. Những gì bạn viết, làm cho con người Sài Gòn không có cảm tình với Hà Nội. Hà Nội không muốn thế đâu. Bài viết của bạn đáng đọc, là vì nó làm cho tôi khi đọc phải suy nghĩ.

"Khi viết những dòng đó, bạn có tự tin rằng mình rũ bỏ được Sài Gòn?"








Cha mẹ bạn có thể dạy bạn viết đúng chính tả như tôi viết không?
Bạn là một đứa trẻ con cố tỏ ra mình đã lớn. Để làm gì? Khi tôi bằng bạn mà chỉ muốn mình được là trẻ con.
Đáng ra không định viết entry này. Vì yêu Sài Gòn là hiển nhiên rồi. Tôi là người Hà Nội. Trong tôi có đủ sâu sắc để yêu thương. Và tôi chọn yêu một cô gái sắc sảo mạnh mẽ. Chỉ thích chứ không yêu một cô gái mộc mạc dịu dàng.


Những người đọc blog tôi, sẽ chọn yêu ai?


1 comments:

Timmy said...

ban viet rat cuon hut va thuyet phuc. Nhieu cho minh co the bat gap chinh suy nghi cua minh, chi la ko the dien dat ra thanh cau chu nhu ban duoc! Cam on ban! :)