Tựa cửa ngắm nắng.

Tuesday, June 24, 2008


Nắng buổi trưa và chiều. Nhà tôi ở ngay hướng đón nắng. Tôi có thói quen nằm ngủ giữa phòng khách, để nắng, gió và bụi thốc thẳng vào người. Căn nhà làm tôi có cảm giác. Dù chỉ nằm ngủ thế thôi cũng đủ đen da. Buổi chiều ngồi tựa cửa, ngắm nắng. Lúc vàng, lúc cam, lúc tim tím, khi đỏ rực. Ở Sài Gòn này, gió khô khốc thốc vào người làm khan cổ. Tôi lại không có thói quen uống nước. Thành ra người quắt queo như cây khô. Nhưng tôi yêu Sài Gòn. Điều đó làm tôi không khó chịu với nắng và gió Sài Gòn đem lại.



Little Wonders. Những kì quan nhỏ bé.
Cuộc sống của chúng ta được làm nên từ những giờ phút nhỏ bé. Những kì quan nhỏ bé đó làm cho con đường đi đến số phận trở nên quanh co khúc khuỷu hơn. Thời gian thì trôi qua. Nhưng những giờ phút nhỏ bé đó thì mãi nằm lại. Tất cả sự hối tiếc sẽ bị gột rửa theo thời gian. Nhưng cảm giác lúc này này đây, tôi sẽ không bao giờ quên được.

Meet The Robinsons. Nội dung rất hay. Dù diễn đạt chưa thật sự tốt. Cả bộ phim tôi chỉ chờ một bài hát. Và khi bài hát đó vang lên nước mắt lại chảy ra. Cố gắng giấu vào cũng không được. Không thể nào nấc lên. Không thể nào ngừng. Cứ thế mà chảy.



Tôi dạo này chìm đắm trong một mong ước. Đó là "người tình".

Người tình thì không bị phản bội. Không bị đau thương. Người tình có đôi mắt như làn mây trời bàng bạc. Sung nước. Người tình là thực thế bé nhỏ được che chở ấp iu. Người tình là báu vật mà dù qua tay bao nhiêu người, vẫn toả sáng.

Người tình. Hai từ cao quý đẹp đẽ mà tôi lúc nào cũng nâng niu.



Những ngày nằm dài ở nhà. Tựa cửa ngắm nắng. Làm tôi nhớ nhà thờ Đức Bà điên đảo. Nhớ cả Gloria Jeans. Nhớ những con đường đầy tên nhãn hiệu nổi tiếng. Tôi nhớ đến trung tâm, Sài Gòn, như cách gọi đẹp đẽ thân quen.

Tôi không theo đạo. Nhưng tôi nhớ về nhà thờ Đức Bà như bức tranh rực rỡ sống động về Sài Gòn hoa lệ. Về kỉ nguyên hùng vĩ của Sài Gòn. Nơi phương Tây và phương Đông hoà quyện. Kết thành dải lụa đủ tầng phân cách. Biến cái hoa lệ thành kiều diễm và thần thánh. Nhà thờ Đức Bà, có còn nhớ những khoảnh khắc đó không? Bưu điện thành phố nằm bên cạnh. Trông như tàn tích. Cổ điển. Lặng im. Nơi bình yên nhất của Sài Gòn. Có lẽ chính là nơi có hai linh hồn gạch đá hoài niệm.

Tôi không phải dân sành cà phê. Tôi không thích những quán cà phê được ca tụng rằng đơn sơ giản dị mộc mạc. Tôi thích Gloria Jeans. Vì tiện nghi. Vì thái độ nhân viên. Vì cả cách bài trí. Vì cà phê và bánh ngọt. GJ có phong cách riêng. Làm cho tôi thấy giao hoà giữa hiện đại và cổ điển là bước tiến mới mẻ. Tôi thích GJ khi có người phương Tây và cả người phương đông. Ghế ngồi bận rộn đón hơi ấm. Cà phê bận rộn toả hương thơm. Bận rộn. Nhưng nó đọng lại. Là hương vị ngòn ngọt của cà phê. Là câu chuyện xã giao. Là tất cả những thực thể hữu hình và vô hình vòng quanh. Gloria Jeans.

Trong trăm ngàn lí do tôi yêu Sài Gòn. Có nhà thờ Đức Bà và Gloria Jeans.


0 comments: